Bạn thân mến, khi bạn yêu một người và tin chắc người đó thuộc về mình nhưng cả hai đều không dám thổ lộ, khoảng cách ấy cứ xa mãi... Khoảng cách giữa hai người đôi khi rất xa nhưng đôi khi lại gần như một câu nói được thổ lộ đúng lúc. "Chỉ cần anh nhớ em, em sẽ đến bên anh", bạn tin câu thần chú tình yêu đó chứ?
Đêm...
Cô đơn...
Mưa!
Cả không gian và thời gian đều gợi buồn. Nhưng, có phải nỗi buồn đang thực sự ngự trị trong tâm hồn tôi? Cũng chẳng biết nữa, tôi chỉ cảm thấy con tim mình dường như đang trống rỗng. Thả mình phiêu du cùng những phím đàn gợi cảm của Yiruma, tôi càng nhìn rõ hơn khoảng trống mênh mông đó, bởi từng nốt nhạc mà Yiruma gửi gắm đều buồn, cô đơn mà không hề ai oán, sầu não. Không biết người khác cảm nhận thế nào, nhưng với tôi, nó luôn trào dâng lên một niềm hy vọng, một tình cảm chân thành, mãnh liệt ẩn sâu dưới lớp vỏ lạnh lùng, kiêu sa mà đằm thắm.
Em, luôn là nguồn cảm hứng bất tận, khơi dậy dòng cảm xúc, xua tan đi những toan tính đời thường và mệt mỏi trong tôi. Và cũng chính em là người đưa tôi đến với thế giới bí ẩn của nhạc không lời. Em yêu Yiruma. Yêu Kiss The Rain1 lãng mạn. Yêu May Be1 đằm thắm. Yêu River Flows In U1 nồng nàn. Và yêu…tôi. Em dịu dàng, nhưng đầy cá tính, khiêm nhường nhưng cũng chất chứa vô vàn những tham vọng, khát khao. Em không đẹp như tranh vẽ, nhưng đủ gây ấn tượng khó phai trong lòng người, bởi nụ cười thanh tao pha lẫn chất “tiểu thư” đài các. Em…lạnh lùng, rất lạnh lùng, tôi thường thắc mắc không biết trong tình yêu, em có phải là người con gái nồng nhiệt, biết quan tâm người khác hay không. Lúc đó em lại mỉm cười: Anh có hiểu những lúc biển trầm lắng/Ở trong lòng ngầm sóng vẫn sục sôi.2
Em nói yêu tôi, và tôi...cũng cảm nhận được tình yêu chân thành, nồng cháy trong sâu thẳm trái tim người con gái bé nhỏ ấy. Nhưng, em mãi là hồng nhan tri kỷ. Tôi thấy thiếu vắng một chút gì đó để trọn vẹn hai chữ “tình nhân”. Tôi đã từ chối một người con gái hoàn hảo, từ chối một tình yêu thanh khiết vô cùng. Có thể cảm giác yêu của tôi đang say giấc nồng, chưa muốn tỉnh thức, có thể tôi đối với em chỉ như anh trai và em gái, cũng có thể em là loài hoa trắng tinh khôi mà ông Trời ban cho trần thế, chỉ được phép ngắm nhìn, ngưỡng mộ, ko được phép chiếm hữu cho riêng mình. Mike - thằng bạn thân của tôi - nói rằng tôi là một thằng đàn ông lãng tử, luôn luôn muốn phiêu lưu, chinh phục cái vô hạn của cuộc sống, chưa muốn dừng lại tại một bến bờ bình yên nào đó. Nó còn nói tôi là một thằng ngốc, rồi tôi sẽ phải hối hận! Ừ, thì ngốc! Tôi còn trẻ, còn nhiều thứ cần tôi tìm tòi, khám phá.
Ba tháng sau khi em nói lời yêu, tôi lên đường đi du học, đến một chân trời rộng lớn hơn, mở ra một cánh cửa mới cho tương lai của mình. Buổi chia tay ở sân bay tôi không bao giờ quên hình ảnh của em lúc đó, nụ cười nhẹ nhàng hòa quyện với nắng mai, mái tóc đen mượt bay trong gió, đôi mắt đỏ hoe và giọng nói nghẹn ngào, nhưng không hề mất đi khí chất thanh tao, cá tính mạnh mẽ:
“Chỉ cần anh nói nhớ em, em sẽ đến bên anh.”
- Tìm lại
Năm năm sống và học tập tại nước ngoài, không phải quá lâu nhưng cũng không phải nhanh đối với nhiều người. Năm năm, tôi trưởng thành hơn rất nhiều cả về vẻ bề ngoài lẫn suy nghĩ, nhận thức bên trong. Sống ở nơi đất khách quê người không thể thoát khỏi nỗi cô đơn, buồn tẻ, tôi cũng đã trải qua một vài cuộc tình, tất cả đều ngắn ngủi, thoảng qua như con gió. Tôi không tìm thấy cảm giác yêu và được yêu thực sự, nỗi trống trải và thiếu vắng vẫn chiếm giữ tâm hồn tôi. Hơn nữa, tôi có cảm giác con gái thời buổi này thật giống nhau, nhàm chán và cũ kĩ. Con gái thời nay thích yêu, nhưng coi tình yêu là một nhu cầu cần có, như một điều phải đến với mình, hơn là xuất phát từ chính mình, họ dường như đang lãng quên điều kì diệu nhất của tình yêu, đó là tình yêu là một món quà mà chỉ có thể đâm chồi nảy lộc khi được trao tặng đi. Cuộc sống vui vẻ, vô tư khi ở Việt Nam là niềm an ủi lớn đối với tôi, tôi vẫn giữ liên lạc với bạn bè quê hương và với em.
Em vẫn luôn quan tâm đến tôi, luôn ở bên cạnh tôi mỗi khi tôi mệt mỏi, cô đơn mặc dù chúng tôi ở cách xa nhau hàng ngàn cây số. Nhưng, hai tháng trước khi về nước, tôi gần như mất liên lạc với em, email, facebook, yahoo… đều không có hồi âm. Dường như tôi bắt đầu tìm kiếm em, tôi ghét cái cảm giác này, cảm giác thiếu vắng em. Tôi cảm thấy lạnh, lạnh giữa mùa hè đầy nắng…
Nhưng, có phải tôi nhớ em hay không thì con tim tôi vẫn im lặng, dường như nó đang cố kìm nén những xúc cảm đang trào dâng mãnh liệt, có thể sẽ nổ tung bất cứ lúc nào khi bất chợt có một tác động dù là nhẹ nhất.
Một ngày trước khi lên máy bay trở về vòng tay yêu thương của cha mẹ, bạn bè, tôi online thông báo cho mọi người biết để lên kế hoạch liên hoan vài bữa cho ra trò. Bất chợt không làm chủ được đôi tay của mình, tôi click vào facebook của em. Cảm giác hụt hẫng lấn chiếm tâm hồn. Tôi bỗng thấy tim mình đau nhói. Trên Wall là ảnh cưới của em, và chú rể là một người hoàn toàn xa lạ, chưa bao giờ em kể cho tôi nghe về người đàn ông đó. Trong bộ váy cưới màu trắng, em như một thiên thần xinh đẹp, thánh thiện e lệ đứng nép vào anh ta và nở nụ cười hạnh phúc, theo tôi đoán là như vậy. Ngạc nhiên ư? Không. Nuối tiếc ư? Không. Hối hận ư? Không. Đau khổ ư? Càng không… Tôi phủ nhận tất cả những giả thiết mà con tim mình đưa ra. Con người vốn ích kỷ, luôn muốn mọi thứ phải thuộc về mình mãi mãi dù rằng mình đã từng vứt bỏ. Biết sai nhưng ko thể ngăn được dòng suy nghĩ, phải chăng đó cũng là một nỗi thống khổ của con người? Em đã thay đổi rồi sao, người con gái hoàn hảo và chung thủy ấy? Em đã quên lời hứa của mình rồi phải không, em yêu?
“Chỉ cần anh nói nhớ em, em sẽ đến bên anh.”
- Nét chữ cuối cùng của một câu chuyện tình
“Hà Nội có cầu Long Biên
Vừa dài vừa rộng bắc trên sông Hồng
Tàu xe đi lại thong dong
Người người tấp nập gánh gồng ngược xuôi.”
Quán bar ồn ào, chật chội hay quán cà phê yên tĩnh, nhó hẹp đều ko phải là “khoảng trời” lý tưởng của tôi, đặc biệt là cho những cuộc hẹn chứa đựng nhiều cảm xúc. Đó chính là lí do tại sao tôi lại hẹn gặp em tại nơi đây sau năm năm xa cách, vào một buổi chiều thu muộn. Cầu Long Biên là chứng nhân lịch sử của một thời kháng chiến hào hùng, vang dội, và tôi cũng muốn nó viết tiếp câu chuyện tình muộn giữa tôi và em. Tôi, lần đầu tiên, lại hy vọng về tình yêu, về em…đến thế.
-Anh vẫn vậy, vẫn lịch lãm, phong độ và lãng tử như ngày nào – Em nháy mắt, mỉm cười với tôi.
Năm năm trôi qua, em dường như không hề thay đổi. Mực thước, giản dị, nhẹ nhàng nhưng đầy cá tính. Có lẽ tôi không cần describe em nhiều nữa, bởi bây giờ thì tôi đành phải thú nhận rằng: Mike nói đúng, tôi là một tên ngốc có hạng, và tôi đang hối hận khi từ bỏ một cô gái trong mơ như thế. Liệu đã muộn chưa?
-Ừm, em cũng vậy, một bản nhạc hoàn hảo với những phím đàn ngọt ngào và táo bạo.
-Anh cảm nhận như thế sao?
-Ừm! Anh, đã từng rất hiểu em. Anh xem ảnh cưới của em trên facebook, em đẹp lắm! Chú rể lạ quá, em chưa bao giờ kể cho anh nghe về anh ta.
-Bọn em mới quen nhau một thời gian ngắn thôi, nhưng đủ để hiểu nhau và tiến tới “ngôi nhà và những đứa trẻ”. Còn anh, bao giờ thì nói lời giã tử với danh hiệu “chàng trai độc thân lãng mạn” đây?
-Anh sẽ giã từ nếu như người hạ danh hiệu đó xuống là…EM.
Em, lặng người nhìn tôi. Tôi nhìn em. Im lặng. Tôi đang rất hồi hộp chờ đợi, chờ đợi câu trả lời từ em. Chưa bao giờ tôi thấy mình yếu đuối và nhỏ bé đến thế, một cơn gió nhẹ thoảng qua cũng khiến tâm hồn tôi run rẩy. Nhưng, vực thẳm dường như đang đợi tôi lao đầu xuống. Em rút trong túi một tấm thiệp màu đỏ, bên ngoài in một chữ Hỉ to đậm, đầy khiêu khích.
-Chúng ta đều không còn trẻ, cần cẩn trọng hơn trong lời nói của mình! Tuần sau là đám cưới của em, hy vọng anh sẽ đến dự và chúc phúc cho em!
- Anh đã suy nghĩ rất kĩ rồi! Xin lỗi em, về sự muộn màng này, anh đã mất quá nhiều thời gian để biết trái tim mình thực sự thuộc về ai. Hãy cho anh một cơ hội!
- Tất cả đã quá muộn rồi!
Rồi em khe khẽ hát, ánh mắt nhìn xa xăm vào hoàng hôn đang nhuốm đỏ cả một vùng trời.
After some time I’ve finally made up my mind
She is the girl and I really want to make her mine
I’m searching everywhere to find her again
Là 25 minutes của Michael Learns To Rock – bài hát quen thuộc mà tôi thường chơi ghita và hát cho em nghe. Tôi giống anh chàng trong bài hát lắm sao? Tất cả đều đã muộn rồi ư? Đã đến lúc tôi phải đón nhận thất bại của chính mình? Nhìn xuống dòng sông Hồng đang cuộn siết, tôi thấy nó thật giống với tâm trạng của mình lúc này, sục sôi và mãnh liệt. Em quay đầu lại, đi về phía không có tôi. Tôi phải làm gì để đưa em trở về bên mình?
Bất chợi tôi nhớ tới trong truyện cổ “Alibaba và bốn mươi tên cướp” có một câu thần chú, nó mở cửa cái hang tối tăm, đưa Alibaba trở lại với ánh sáng.
Tôi…cũng có một câu thần chú…
- Anh…nhớ em!
Một giây.
Hai giây.
Và ba giây.
Ấm áp. Nồng nàn. Và chân thành. Em đang ôm tôi. Dường như mọi nỗi niềm, thương yêu, nhớ nhung bao năm qua mà em cất giấu tận đáy lòng đã vỡ òa trong cái ôm này. Em khóc. Giọt nước mắt nỏng hổi lăn trên gò má, ướt mi mắt long lanh. Lần đầu tiên, tôi – gã đàn ông 30 tuổi – phá lệ cái gọi là “khí chất nam nhi”. Tôi khóc. Khóc vì một cô gái.
- Em không bao giờ quên lời hứa của mình, dù phải từ bỏ một đám cưới!
“Chỉ cần anh nói nhớ em, em sẽ đến bên anh.”
Ai nói những câu thần chú chỉ có trong những câu truyện thần thoại cổ xưa. Nó luôn luôn tồn tại. Ở ngay trong cuộc sống của mỗi chúng ta.
Em, luôn thuộc về tôi. Và tôi, cũng đã thuộc về em từ lúc nào không rõ. Chỉ khi nói ra câu thần chú đó, Thần Chú Tình Yêu, tôi mới biết rằng, tôi nhớ và yêu em đến nhường nào. Tất cả tình cảm của tôi bấy lâu nay giành cho em có khi còn dày hơn cả tầng băng ở Nam Cực. Vậy mà…
Tôi thích Lighthouse của Westlife. Tôi sẽ hát nó cho người con gái mà tôi yêu thương nhất. Ngay lúc này…
Thì ra, Tình Yêu giống như một cuộc tìm kiếm trên GOOGLE.4 Có những từ khóa bạn chỉ mất một vài giây để tìm thấy kết quả ưng ý, nhưng có những từ khóa bạn phải mất rất nhiều thời gian để tìm thấy đáp án chính xác cho những thắc mắc của mình. Tình yêu cũng vậy, có những người chỉ cần một giây để biết mình thuộc về ai, nhưng có những người phải mất cả một chặng đường dài để biết đối phương thực sự quan trọng đối với mình.
Bạn đang theo dõi Blog Radio của blogviet.com.vn và nhacvietplus.com.vn
- Bí mật, bạn còn nhớ vào thời khắc tôi nói…
-[…] Còn anh, bao giờ thì nói lời giã tử với danh hiệu “chàng trai độc thân lãng mạn” đây?
-Anh sẽ giã từ nếu như người hạ danh hiệu đó xuống là…EM.
Tôi không thể nào tin được, những lời anh vừa nói. Cuối cùng thì người tôi yêu hơn bất cứ điều gì trên đời cũng thừa nhận rằng anh đang cần tôi. Tôi nghĩ, mình sẽ không bao giờ giành tình cảm cho ai nhiều như vậy, giống như anh. Tôi đã trúng “tiếng sét ái tình” ngay từ lần đầu tiên gặp anh – một người con trai trong mơ, một chân mệnh thiên tử mà tôi luốn kiếm tìm. Tình yêu với anh là số phận, như thể tôi đã sống để chuẩn bị, để đợi gặp và yêu anh.
Và câu chuyện diễn ra trước khi anh về nước, Mike – bạn thân anh bỗng nói với tôi:
-Anh rất thích phong thái và nụ cười của em, thanh tao và nhẹ nhàng. Coi như em giúp anh, hoàn thành bộ sưu tập. Nó là tất cả những gì mà anh có, trước khi anh từ bỏ niềm đam mê này.
-Em…Em không nghĩ mình có thể làm được, em không đủ tiêu chuẩn. Anh hãy nhờ người mẫu đi. Em…Em…
-Không. Anh là nhà thiết kế, anh hiểu bộ sưu tập của mình cần những thứ gì để giúp nó trở nên hoàn hảo. Giúp anh đi, tiểu thư!
-Em…
Quá bất ngờ. Tôi không thể hiểu nổi Mike nghĩ gì khi lại nhờ tôi làm người mẫu cho bộ sưu tập của anh. Là một nhà thiết kế nổi tiếng, sáng tạo và cá tính, Mike đã dồn hết tâm huyết của mình vào việc thiết kế váy cưới – bộ sưu tập cuối cùng của anh trước khi quay về giúp việc kinh doanh cho gia đình. Tôi không thể từ chối một cũng là vì Mike rất thành khẩn, hai là vì Mike giống như anh trai của tôi.
Bộ sưu tập lấy cảm hứng mùa thu, gam màu chủ đạo là vàng và trắng. Mike quả là một nhà thiết kế có tài, thật tiếc khi anh lại chấm dứt đam mê của mình sớm như vậy. Nhiều lúc tôi không hiểu tại sao Mike lại không kết hợp cả hai, làm kinh doanh và theo đuổi đam mê. Nhưng, mỗi người đều là một bản tình ca với những giai điệu và ca từ hoàn toàn khác nhau, có thể Mike có cái khó của anh.
-Tại sao anh lại chọn em cho bộ sưu tập?
-Vì anh có thể tiên đoán được tương lai, có thể em sẽ có một đám cưới cho riêng mình, vào một ngày không xa.
-Không đâu! Đến thời điểm này em vẫn chưa có người yêu. “một ngày không xa” của anh chắc phải tương đương với mười năm nữa.
-Sao nào? Vẫn chưa quên được Mars à?
Năm năm qua chưa có một ai nhắc tới tên anh trước mặt tôi, ngoài Mike. Max – sao Hỏa – cái tên phản ánh đúng tính cách của anh, hay nóng giận, nhưng rất ấm áp, dịu dàng. Nhìn bộ sưu tập váy cưới của Mike, một nỗi buồn phủ kín trái tim tôi. Anh đang ở rất xa, có lẽ anh đã quên ở một nơi nào đó trên Trái Đất này, vẫn có một người luôn chờ đợi anh, từng giây, từng phút, dù biết là vô vọng.
-Có lẽ anh ấy không thuộc về em. Năm năm trước, em đã từng thất bại. Năm năm sau, mười năm sau, thậm chí là cả cuộc đời này em sẽ mãi là kẻ tay trắng.
-“Người đi xa nhất thường là người sẵn sàng hành động. Một chiếc thuyền luôn muốn yên ổn chắc chẳng bao giờ ra được khơi xa.” Em sẽ mãi thất bại nếu em không biết dùng trí thông minh, lòng tin, và sự kiên nhẫn của mình để đạt được mục đích.
Câu nói của Mike đã đánh thức những nỗi niềm sâu kín trong tôi, mà bấu lâu nay tôi lưu giữ như một bảo vật quý giá. Tôi yêu anh. Năm năm trước, tôi đã sai lầm khi hoang mang quá sớm, trước lời khước từ của anh. Năm năm trước, anh là một cơn gió, một cơn gió mà không ai có thể nắm bắt được, kể cả tôi. Nhưng tới lúc này, tôi phải hành động giống như ông hoàng thơ tình Xuân Diệu: Tôi muốn buộc gió lại/Cho hương đừng bay đi.5
Hai tháng trước khi anh nói sẽ về nước, tôi không online với anh. Dường như anh bắt đầu tìm kiếm tôi, không biết là tìm kiếm một hồng nhan tri kỷ hay trong trái tim anh đang phân vân điều gì, yahoo, email, facebook…của tôi luôn có những dòng offline của anh. Thế kỉ 21 là thế kỉ của sự bùng nổ công nghệ số, là một công dân của thời đại mới, tôi không thể không biết cách sử dụng nó làm công cụ đắc lực giúp ích cho cuộc sống của mình.
…Một ngày trước khi anh về nước, tôi post bộ sưu tập váy cưới của Mike mà tôi làm người mẫu lên facebook. Không hiểu tại sao lúc đó tôi lại chắc chắn là anh sẽ ghé qua Wall nhà mình. Liều lĩnh. Tôi tiếp tục “kế hoạch” của mình khi đi đặt thiệp cưới, đặt một cái. Quá liều lĩnh. Khi đặt thiệp, tôi bị ông chủ shop và nhân viên nhìn như một người mắc bệnh viễn tưởng kinh niên.
“Sẵn sàng đánh cược, chấp nhận chịu thua”.6
Tôi muốn đánh cược một ván, ván cờ mang tên Tình Yêu. Dù biết là quá mỏng manh. Để giành phần thắng.
Cuộc sống giống như một bài thi trắc nghiệm, đáp án ở ngay trước mặt chúng ta nhưng chúng ta lại không nghĩ ra nó mà khoanh tròn. Nếu cuộc sống đá cho bạn 1 cú, hãy để nó đá bạn về phía trước. (Ernest Hermingway)
Alex Nguyễn
(1) Những bản nhạc của Yiruma
(2) Bài thơ “Biển tình anh”
(3) Bài thơ “Đất Nước” – Nguyễn Đình Thi
(4) Trang web tìm kiếm thông tin
(5) Bài thơ “Vội vàng” – Xuân Diệu
(6) TT “Anh có thích nước Mỹ ko?” – Tân Di Ổ
- Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Alex Nguyễn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét